Hồi còn trong bộ đội, tôi ở Phòng không còn anh hùng Phạm Tuân ở Không quân. Tất nhiên là anh ở đầu hàng quân còn tôi ở cuối hàng quân. Người ở cuối ngưỡng mộ người ở đầu cũng là bình thường. Tuy nhiên vì đồ án tốt nghiệp của tôi có dính dáng đến B52 nên tôi lại càng ngưỡng mộ anh vì anh đã hạ được B52. Ngưỡng mộ vậy chứ người ở cuối làm gì có cơ hội để tiếp xúc với người ở đầu.
Theo như báo chí nói thì khi tuyển phi công anh Tuân bị loại vì tim có vấn đề. Anh chỉ được học thợ máy. Sau vì thiếu người đột xuất nên anh được đôn lên. Đến khi tuyển phi công vũ trụ thì anh lại xuýt bị loại vì bao nhiêu bác sỹ cao thủ đều kết luận tim anh có vấn đề. Đến khi hội đồng y khoa phải mời một viện sỹ viện hàn lâm đến hội chuẩn. Vị viện sỹ này kết luận, tim anh cực khỏe, chỉ là rất đặc biệt, ít gặp, nên dễ bị nhầm là có vấn đề. Vì thế anh đã trở thành phi công vũ trụ.
Hồi bộ đội tôi có người bạn tên Cường. Nói là bạn nhưng Cường nhiều tuổi hơi tôi. Cường từ Thái Lan vượt tuyến ra Bắc cùng với Nguyễn Hữu Lập. Chuyến đi hàng tháng trời, cũng ly kỳ, viết thành sách được. Cường bảo với tôi Cường nói tiếng Lào và tiếng Căm pu chia giỏi hơn tiếng Việt. Sau này ra quân , Cường có đi sang Lào công tác một thời gian dài . Vì thế gọi là Cường Lào. Cường Lào thuộc loại kỹ sư được động viên vào quân đội. Vì thế tuổi quân ít hơn tôi, nhưng trông già , hệt như ông WTO Trương Đình Tuyển. Trước khi vào bộ đội Cường Lào là kỹ sư của bưu điện Bờ Hồ. Tính rất lè phè. Mặc quân phục mà cứ đòi đi xichlo. Tôi kiên quyết ngăn không cho đi. Cường Lào giờ vẫn nhắc chuyện này, khen tôi thuộc điều lệnh. Cường Lào hiền nhưng cục. Gặp chuyện bất bình trong đơn vị thì hay nóng. Trước khi định đánh ai hay báo cho tôi. Tôi tính nhút nhát nên hay can. Vì chuyện này mà Cường Lào biết ơn tôi“ không thì bị tù đến giờ chưa được ra ông ạ“. Bây giờ thì tôi cũng hơi hối hận vì bọn được tôi cứu khỏi bị đánh cũng đều đáng bị ăn đòn cả. Cường Lào trông bề ngoài khô khan , khó gần nhưng lại tình cảm và là người trước sau như một.
Hôm rồi về phép, ngồi ăn sáng ở quán Vân Nam Lý Thường Kiệt tôi gọi điện cho Cường Lào . Biết tôi về, Cường Lào đến ngay. Ở quán , tính tôi hay bốc phét với bọn bạn em tôi nên lúc ấy mình đang là trung tâm. Cường Lào đến quán cùng anh Phạm Tuân. Thấy Phạm Tuân đến tất cả bọn bạn em tôi nhào ra bắt tay anh, và quên tôi luôn. Bọn này –tôi biết-là bọn không biết sợ ai. Chúng nó phải mến anh Tuân lắm lắm thì mới đón tiếp anh như thế.
Cường Lào nói với tôi rất tự nhiên, vừa mới mua nhà cạnh anh Tuân rồi. „Để đi lại cho tiện“ . Tôi ngạc nhiên và thoáng nghĩ chắc ông này lại có chuyên với vợ con ?. Thế nhà cũ ông bán rồi à. Không, bà ấy vẫn đang ở đấy. Không bán được vì tôi có 4000 lít rượu ngâm ở đấy. Bán nhà thì được nhưng ngại chuyển rượu quá!. Tôi thấy thắc mắc, hôm sau liền gọi điện cho vợ Cường Lào. Thì ra là chẳng có chuyện gì cả. „Anh ấy và bác Tuân ngày nào cũng phải gặp nhau , trên này xa quá. Thôi thì mua nhà dưới ấy cho tiện“. Cường Lào với anh Tuân bây giờ thì đúng là như hình với bóng. Anh Tuân đã về hưu thành ra suốt ngày hai ông này đàn đúm với nhau. Tôi rủ Cường Lào đi đâu thì hắn nghĩ một lúc rồi bảo không được . Cứ nghĩ là hắn bận , một lúc sau thấy hắn thủng thẳng vì ông Tuân bận mất rồi. Đại khái là thế. Hai người có hai xe. Nhưng lái xe thì là chung. Cường Lào lúc nào cũng ăn cơm bên nhà anh Tuân thành ra vợ Cường rất yên tâm.
Biết tôi thích ăn bún ốc nên một hôm Cường Lào cùng anh Tuân đưa tôi đi tìm bún ốc ăn cho bằng được. Ăn xong ra uống nước dừa, chụp một cái ảnh . Bây giờ ngồi ngắm lại cái ảnh này , tôi thấy rất mừng vì bạn tôi khi về già lại có một người bạn anh hùng, một người có trái tim đặc biệt.
1 nhận xét:
Bài này viết vào đúng ngày noel. Đã đăng trên bantroik5.
Đăng nhận xét