Trưa ngày 6-3-1952 có một đôi vợ chồng , người vợ đang có mang, đã bỏ kháng chiến „dinh tê“ về HN. Đôi vợ chồng ấy về lại ngôi nhà của bên ngoại ở số 11 Phan Huy Chú. Đêm hôm ấy người mẹ trở dạ và được đưa đến nhà hộ sinh gần đó ở phố Hàn Thuyên .Và  Hồng Hải được sinh ra ở đấy vào tối ngày 6-3-1952.
     Chắc những ai đã từng ở khu vực đó đều biết cái nhà hộ sinh ấy, nó ở gần ngã năm Lò Đúc  và nếu nhìn về phía ngã năm thì nó ở bên phía trái. Chố ấy nền nhà cao hơn mặt đường, nên ngay cửa vào có một bậc tam cấp. Nay không biết chỗ ấy đã thành cái gì?
     Nhà số 9 Phan Huy Chú là lãnh sự Anh, vì thế nhà nước ta sau khi hòa bình lập lại đã vận động bà ngoại của Hồng Hải cho nhà nước thuê để làm chỗ ở cho viên phó lãnh sự .
Không đợi phải nói đến lần thứ 2 bà đã vui vẻ dọn đi. Sau năm 1975 thì bà cháu H.Hải mới quay lại ngôi nhà này. Trong ngôi nhà này tôi gặp H.Hải khi nó mới có con gái được vài tháng. Từ ấy tôi cũng không gặp lại H.Hải và cháu gái nữa. Tôi chỉ muốn bây giờ được gặp lại con gái của H.Hải để kể cho cháu nghe cháu đã được cụ chăm sóc kỹ lưỡng và âu yếm đến như thế nào.
    Sau này lãnh sự Anh chuyển sang phố Lý Thường Kiệt , nhà Thanh Minh chuyển về đấy. Trước khi lên trường Trỗi thì tôi và Vân Hùng thường xuyên“ công tác“ ở nhà Thanh Minh. Bức tường ngăn cách  nhà Thanh Minh với nhà số 7 (trước  đây là khu tập thể bộ tài chính nay là một nhà nghỉ rất to) là chỗ bọn tôi làm bia để chỉnh súng hơi. Hồi đấy còn trẻ nên  mắt mũi bọn tôi rất tinh tường:  chỉnh súng toàn bằng cách bắn 2 viên đạn chồng lên nhau thành hình số 8.  Thanh Minh hồi ấy đã rất tinh ranh, chuyên môn bóp cò bằng ngón tay giữa. Bây giờ nghĩ lại nó làm công tác chính trị cũng phải.
    Chếch nhà tôi một chút ,nhà số 13 Trần Hưng Đạo, là nhà  bà cô ruột của H.Hải. Theo tôi đây là một trong những ngôi biệt thự đẹp nhất phố Trân Hưng Đạo. Đi đâu tôi cũng để ý nhưng chưa thấy ở đâu có cây thân dừa ,lá chuối như ở ngôi biệt thự ấy. Hai cây  ấy trồng rất đối xứng phía trước  ngôi biệt thự. Ở trên tầng hai ,các phòng sàn toàn lát bằng gỗ lim đen sì. Thằng H.Hải thỉnh thoảng nổi máu chăm nên lại xung phong đánh xi sàn nhà. Có lần nó bắt tôi đứng tán phét , nhìn nó đánh xi sàn nhà cho đỡ buồn. 
    Chỉ đến khi  vào trường Trỗi tôi mới biết đấy là nhà cô H.Hải. Cho nên trước đấy vào một đêm khoảng năm 1964  có 2 chậu hoa rất to khoảng 1 vòng tay ôm nằm trên  trụ cửa ra vào đã rơi xuống đất vỡ tan tành. H.Hải còn thắc mắc đến bây giờ. Tội phạm cũng chỉ đủ dũng cảm thú nhận với H.Hải qua điện thoại và với lời bảo đảm của H.Hải không tiết lộ câu chuyện này với 2 cô tiểu thư của nhà ấy.
    Phố Phan Huy Chú rất ngắn và hơi tối. Có một lần qua điện thoại H.Hải thảng thốt nói với tôi:-phố Phan Huy Chú ban đêm đã biến thành phố…Tôi ngắt lời nó:-Tao biết rồi, đừng nói nữa thêm đau lòng!.
   Gần đây tôi nói với  H.Hải:- Các câu chuyện của mày thấm đẫm Hà nội. Nhưng mày bây giờ là „hà lội“. Đời người như dòng sông. Khi trẻ thì ta bơi, khi già thì ta lội. Cốt sao cố gắng giữ gìn để nước khỏi vào mũi là được.
   Đến tháng 3, nếu không có gì thay đổi, trên đường về VN, H.Hải sẽ ghé qua Đức. Thế là Châu lại về Hợp Phố. Đến lúc ấy tôi sẽ có dịp được nâng cốc chúc mừng sinh nhật của một người con trai của những người anh hùng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Bài này đã đăng ở "bantroi"
Đăng nhận xét