Ngoài những cái" ẩn chứa",quân đội đã để lại trong tôi hai cái "hiện hữu "mà tôi không quên được và cũng không bao giờ muốn quên. Đấy là 2m phin "tá" và những chuyện tiếu lâm. Những chuyện tiếu lâm được kể ra những lúc đợi kẻng cơm ở đơn vị, nơi mà rất hay bị đói. "Tục" có "thanh" có". Những chuyện tục thì một người "can trường "như tôi nghĩ đến còn phải kinh hoàng. Nhưng tất cả những chuyện đó đều làm tôi phải bật cười ngay cả những khi cay đắng nhất. Khi làm thủ tục ra quân, ông cán bộ chính sách nhìn cái balô lép kẹp của tôi và nhớ ra hồi trước đã có lần tôi chữa tivi cho ông ấy. Sau một hồi "vận dụng", ông ấy quyết định nhượng cho tôi 2m phin "tá" mặc dù khi ấy tôi chỉ mới đại úy. Bán 2m vải này , tôi đã có được một bữa liên hoan chia tay có thịt, có cá, có rượu (tất nhiên là phải nấu lấy).
Hôm nay ,bọn tôi có một bữa liên hoan ở Leipzig để nhớ đến ngày thành lập quân đội . Chẳng ai phải bán cái gì cả. Cũng có đầy đủ tất cả mọi thứ. Như thế là tôi đã ra quân được 24 năm. Trong từng ấy năm tôi hiểu được rằng các chiến sỹ của chúng ta và chúng ta lúc nào cũng có quyền tự hào là đã được phục vụ trong QĐNDVN. Đâý là một tổ chức tốt nhất thế giới.
Ảnh:-Bánh của Chí Hòa vừa đẹp lại vừa ngon.
-Bức tranh thứ nhất từ phải sang là của thầy Lực.
-Từ trái sang:con trai Võ, Chí Hòa, Quang Xèng. Tôi nói với chúng nó:- Nếu hồi trước mà tao để đầu tóc như chúng mày thì không thể trở thành đại úy.
-Đại gia đình các quân nhân.
1 nhận xét:
Bài này đã đuwocj đăng ở blog bantroi vào tháng 12-2007
Đăng nhận xét