Thứ Tư, 5 tháng 11, 2008

Ngôi sao vàng ở nghĩa trang Văn Giáp



Hồi đầu năm nay,được về phép VN.Thời gian cũng chẳng nhiều nhặn gì.Tôi cố gắng dành ra 5 ngày vào TP Hồ Chí Minh và từ đây tôi sẽ bay đi luôn.Từ HN tôi đã báo cho K.Quốc ,D.Minh và P.Nam kế hoạch như vậy.
Hai ngày sau khi đến SG,D.Minh ,K.Quốc đên đón tôi đi thăm mộ anh Trỗi.Có cháu trai của D.Minh đang du học ở Singapor về nghỉ hè cũng đi cùng.Sau giải phóng,tôi có 3 năm công tac tại TSN.Lúc đó tôi có một chiêc xe Suduki. Chiếc xe này có lợi thế là chạy được xăng máy bay P40 .Một thanh niên chưa vợ lại chạy xe không mất tiền xăng thì thử hỏi còn ngóc ngách nào ở thành phố này mà tôi không biết?Thế nhưng một phần vì thời gian đã quá lâu nhưng chủ yếu là do TP đã thay đổi quá nhiều ,nên ngồi trên xe tôi không thể phân biệt được phương hướng.Chỉ biết để vào được nghĩa trang Văn Giáp phải rẽ vào một con đường rất nhỏ.Vào đến nghĩa trang ,xuống xe đi vài bước KQ va DM đã chỉ cho tôi ngôi sao vàng trên mộ anh.Nhìn thấy ngôi sao thì ta có thể dễ dàng tìm thấy mộ anh.Mộ anh vô cung bình dị ,lẫn vào với những ngôi mộ xung quanh.Nó giản dị đến nao lòng.Ngôi sao vàng làm bằng xi măng trông cũng rất mộc mạc, nhưng đặc biệt trông màu vàng của nó rất rực rỡ dưới nắng chiều.Tôi đứng yên lặng nhìn mãi vao ngôi sao trên mộ anh. Ước gì được nhìn thấy anh! Ước gì được nói chuyện với anh! Anh đã cho hết và bây giờ anh nằm đây yên lặng.Thắp hương cho anh xong,chúng tôi sang thắp hương cho song thân chị Quyên.
Trên dường về chúng tôi ghé vào nhà anh Dũng ,chị Quyên. Ngôi nhà của anh chị rất đẹp và sạch sẽ gọn gàng. Chị Quyên ,anh Dũng đều không có nhà nhưng rất may chị giúp việc nhận ra người nhà nên mở cửa cho chúng tôi vào. Tất cả chúng tôi lên bàn thờ thắp hương cho anh .
Trong gian thờ đập vào mắt tôi là một bức chân dung của anh. K.Quốc bảo đây là do một họa sỹ Cu Ba vẽ. Người họa sỹ này chắc khi vẽ như luôn hình dung anh đang đứng trước mặt nên trông bức tranh sinh động lạ thường.
Không đợi được chị Quyên ,chúng tôi đành phải ra về. Vào đến thành phố lại tắc đường. Tôi chào các bạn và xuống xe, nhảy xe ôm về nhà. Bệnh viện ,trường học, sàn giao dịch chứng khoán, đường xá…chỗ nào cũng tháy quá tải. Thành phố đang lớn lên từng ngày, tất cả các áo đều quá chật. Tôi chưa từng biết đến thành phố nào lại nhiều sức sống như thành phố này. Mặc dù vẫn thuộc vào các nước nghèo nhưng người dân VN luôn trong TOP những cư dân cảm thấy hạnh phúc nhất. Có lẽ dân nước ta là người cảm nhận được sâu sắc nhất niềm vui sướng được tự mình giải quyết các vấn đề của chính mình.
Dỗ anh năm nay, tôi đã nhìn lên trời để hy vọng được nhìn thấy anh. Trong tâm tưởng của tôi ,hình ảnh anh luôn rực rỡ dưới ánh sao vàng.

1 nhận xét:

lyhuong nói...

Bài này đăng trên "Bantroi" đã lâu , Dũng Xô, bạn tôi, đã in ra đưa chị Quyên đọc nhân dịp dỗ anh Trỗi.