Thứ Tư, 5 tháng 11, 2008

Những tiếng loa ở phố Trần Nhật Duật

Thằng Đoàn Phú Hòa đã có một bài viết quá hay về HN. Tôi biết sau khi đọc bài này thì trong một thời gian dài nhiều thứ đối với tôi sẽ trở nên nhạt nheõ. Té ra, để viết được hay thì điều chủ yếu là phải biết gìn giữ tâm hồn và biết cân nhắc các trải nghiệm. Chứ không phải bằng mọi cách phải đút đầu cho được vào trường viết văn Ngyễn Du! Đến đây tôi lại đồ rằng , khi viết bài ấy, Hòa gù đã được ông bác ruột nó- nhà văn quá cố Đoàn Phú Tứ, người đã phát hiện ra thời gian có màu- „giúp sức“. Có lẽ ông ấy là thi sỹ đầu tiên trên thế giới phát hiện ra thời gian không những có màu mà lại còn có hương. Thật là một bậc đại kỳ tài.
Hòa gù nhắc đến bánh gối, Quang xèng nhắc đến „chế mà phù“, ai đó nhắc đến bi don don, táo dầm… Từng ấy thời gian nhưng chẳng ai trong chúng ta quên được hương vị của những thứ đó-những thứ mà những người bán rong bán trên vỉa hè-Tại sao?
Gần đây những người bán rong tràn về HN,“ nhiều nơi gây ra cảnh nhếch nhác, ảnh hưởng đến trật tự an toàn giao thông và mỹ quan thành phố“. Có những cuộc họp rất quan trọng bàn về chuyện này. Xu hướng là sẽ tiến tới cấm triệt để những người bán rong. Trả lại cho HN tất cả những vỉa hè. Hà nội lúc ấy sẽ đẹp hơn?
Trong những cuộc họp ấy tôi không thấy có sự tham gia của những người bán rong.
Những người bán rong ấy còn không thể làm được nhiều chụyện khác. Họ đã không thể biến một công thự thành nhà riêng. Họ không thể có được bí mật của một quy hoạch để mua rẻ được một ngôi nhà, bởi vì có biết được họ cũng chẳng đào đâu ra tiền. Họ cũng không thể „nắn“ được con đường trong một dự án cho chạy qua nhà mình. Những người bán rong ấy càng không thể „đạp“ HN rớt xuống thê thảm trong bảng xếp hạng về hấp dẫn đầu tư để leo lên chức vụ cao hơn…
Giá như nhà nước khóa chặt ngân sách, cắt đứt mọi bổng lộc, ngưng trả lương, thay vào đó phát cho mỗi vị ngồi họp một gánh hàng rong. Và buộc các vị ấy phải nuôi sống gia đình bằng gánh hàng rong ấy. Chắc hẳn lúc đó sẽ có một giải pháp tuyệt vời cho vỉa hè Hà nội, trong một thời gian ngắn đến không ngờ.
Hà nội là mãi mãi đẹp trong tôi, và với tôi, một người dân không có khả năng làm lãnh đạo, làm xấu HN nhất quyết không phải là những người bán hàng rong!
Ở phố Trần Nhật Duật khúc Ô Quan Chưởng, chỗ ấy là bến xe rất phức tạp. Có 4 bà già bán trà đá, tuổi khoảng 60.Lấy lãi từ những cốc trà đá các bà ấy đã tự ý đi mua loa, băng đỏ và tự nguyện làm đội trật tự bến xe. Đã hàng trăm lần đội trật tự ấy đã đè được bọn kẻ cắp xuống đất, lấy lại được, có lần đến 20 tr. đồng cho người bị hại. Có lần bọn lưu manh đã dọa giết-chúng tôi đã 60 tuổi còn sợ gì chết!. Những „nữ hiệp trà đá“ ấy đã từ chối tiền mua chuộc cũng như tiền đền ơn.
Biết đâu vài chục năm nữa, con gái của bố Lê Đại Cương khi nhắc đến HN sẽ kể đến những tiếng loa này. Ở bên những cốc trà đá ở con đường đầy bụi bặm ấy chắc chắn người ta sẽ cảm nhận thấy sự thuần khiết long lanh của khát vọng muốn được sống lương thiện.
Trong số tất cả chúng ta có lẽ đấy là những người muốn Hà nội đẹp nhất.

2 nhận xét:

lyhuong nói...

Bài này đã đăng ở "Bantroi", nay đăng lại đây

lyhuong nói...

Hình như đăng ở blog bantroi vào tháng 12-2007